Theo các thống kê, 50% lượng rác thải nhựa trôi nổi trên đại dương phát sinh từ quá trình đánh bắt cá thương mại. Trong đó, các ngư cụ đặc biệt tồn tại rất lâu trong môi trường biển như dây câu mất tới 600 năm để phân hủy.
Lưới, dây câu cá và dây thừng là những nguồn rác nhựa chính gây ô nhiễm môi trường biển.
Bị thôi thúc bởi thực tế này, các nhà khoa học đã nghiên cứu phương pháp sản xuất lưới dây câu có khả năng phân hủy sinh học mà vẫn đảm bảo đồ bền dai cần thiết khi đánh bắt cá. Để làm được điều này, nhóm nghiên cứu đã dành ra 15 năm để điều chỉnh công thức iPPO, một loại nhựa xuất hiện từ năm 1949, nhằm tối ưu hóa độ bền cơ học và tăng tốc độ phân hủy của nó.
Kết quả thử nghiệm iPPO mới cho thấy sau 30 ngày liên tục phơi dưới tia UV, lưới polymer cấu thành từ nhựa này đã phân hủy 25% khối lượng ban đầu. Các nhà nghiên cứu đang tiếp tục làm việc nhằm thúc đẩy tỷ lệ phân hủy lên 100%.
Trưởng nhóm Bryce Lipinski cho biết trong trường hợp ngư cụ làm từ nhựa iPPO thất lạc trên biển, chúng sẽ tự phân hủy theo thời gian, nhờ đó làm giảm lượng nhựa tích tụ trong môi trường biển.
Loại nhựa này được hy vọng là sẽ đem đến giải pháp mới nhằm giải quyết vấn đề rác thải đại dương do quá trình đánh bắt thủy sản gây ra.
Đại Dương